Tôi đặt mua cuốn sách này đơn giản chỉ vì tò mò. Một cách tình cờ, gần 20 năm trước, tôi đã biết đến anh Cảnh Bình với hình ảnh là một thanh niên đầy hoài bão và có lý tưởng. Tôi được đọc (trộm) bài viết trăn trở của anh ấy trong cuốn Nhật ký riêng của nhóm Quốc hội. Từ năm đó, khi anh chừng 20 tuổi, anh đã đau đáu: Hạnh phúc là gì? Sau đó, biết anh còn ứng cử Quốc hội và giờ thành Chủ tịch của Alpha Books, tôi thực sự tò mò muốn biết thanh niên ấy đã từng có cuộc sống như thế nào.
Có lẽ với nhiều người, cuốn sách dày tới hơn 400 trang, khổ to này sẽ không có nhiều ý nghĩa vì người ta không rảnh lắm để quan tâm đến cuộc đời của người khác. Nhưng với tôi, cuốn tự truyện của anh rất có ý nghĩa và truyền cảm hứng.
Tôi nhìn thấy sự đồng cảm và thấu hiểu của mình khi có những điểm chung với anh. Là sự yêu thích và say mê sách vở, là nhiệt huyết với những điều trông khá viển vông, mơ mộng với sự phát triển con người và lúc nào cũng mong giàu, không phải để hưởng thụ mà chỉ là để được an tâm làm điều mình thích.
Tất nhiên, tôi không thể mạnh mẽ và gai góc, nghĩ lớn được như anh nên cuộc đời tôi trông suôn sẻ hơn. Nhưng giống như anh, tôi luôn cảm nhận được có một ước mơ cứ ngấm ngầm chảy trong mình. Tôi cũng cảm thấy mình đôi lúc “được” nhìn thấy như một kẻ hâm khi có những lựa chọn không giống ai. Tôi hiểu được cảm giác rời bỏ cái mình không thích trong khi cái mình thích còn đang ở quá xa nó như thế nào. Sung sướng lắm nhưng cũng lo lắng lắm!
Khi anh kể về logo của Alpha Books, tôi bất giác bật cười vì lại 1 lần nữa, tôi gặp mình ở đó. Tôi làm logo dù chưa hề nghĩ gì đến kinh doanh. Nhưng như một thói quen của người làm marketing, tôi thích xác định danh tính của mình theo cách như thế. Một cách vô tình, nó cũng hình tròn và cũng theme màu cam, rất giống logo của Alpha Books. Tôi chọn hình tròn vì cảm giác trọn vẹn, đủ đầy; màu cam là vì nó tươi sáng, trẻ trung và nhiệt huyết.
Mỗi trang sách lật qua, tôi lại thấy mình dường như đang dò dẫm đi trên con đường tương tự như anh. Tôi không biết có lúc nào có thể có tầm ảnh hưởng như anh vì tôi còn hèn nhát và bạc nhược lắm. Tôi thực sự cảm phục một con người gan góc, quả cảm vì liên tục đứng lên từ những thất bại. Thứ duy nhất níu anh đứng dậy là niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống và lý tưởng của mình.
Ở góc nhìn hướng nghiệp, tôi cũng thấy thật đồng ý với anh và tội nghiệp cho một thế hệ lớn lên trong hoang mang. Không có ai thấu hiểu, không có ai giúp đỡ, đặc biệt là với các thanh niên có suy nghĩ khác biệt, năng lực không đo được bằng các thước đo trong nhà trường.
Ngày này, dường như đã có nhiều cải tiến trong giáo dục nhưng tình trạng này vẫn tồn tại không ít. Học sinh, sinh viên vẫn hoang mang về con đường phía trước, vẫn có nỗi lo sợ về sự khác biệt của mình, dù khác biệt của các cá nhân là điều tất yếu. Vì vậy, tôi cũng luôn đáu đáu với việc giúp đỡ các em ấy bước vào đời tự tin và bình tĩnh hơn. Bởi vì sức trẻ của thanh niên xứng đáng được trân trọng và vun đắp như thế!
ThanhBình