Gấp cuốn sách dày 500 trang lại mà mình vẫn lưu luyến, muốn đi tiếp hành trình cùng vợ chồng cô ấy. Một hành trình với vô vàn tình yêu, nỗ lực và sự chia sẻ, cảm thông.Vợ tổng thống Mỹ, hẳn con người ấy không đơn giản. Tuy nhiên, điều thu hút mình ở đây là sự chân thành và thẳng thắn với bản thân, cùng sự bao dung, tử tế và thấu đáo của Michelle từ thời thơ ấu đến khi bước ra khỏi Nhà Trắng.
Vẫn biết những nụ cười trước công chúng kia là để phục vụ cho truyền thông, nhưng mấy ai hiểu được một người kỷ luật, mạnh mẽ như Michelle, vươn lên từ một góc phố tồi tàn cho người da đen của Chicago để trở thành một luật sư xuất sắc đã phải cố gắng như thế nào để cười khi trong lòng cũng có biết bao nỗi niềm rất đỗi quen thuộc của những người vợ, người mẹ bình thường. Cũng bực bội khi chồng không thể về ăn cơm tối cùng, dù cho anh ấy đang thực sự đi làm và công việc hứa hẹn một tương lai to lớn. Cũng mệt mỏi khi thấy những giây phút riêng tư của gia đình bị lấy mất dần đi. Cũng khủng hoảng đến mức muốn gục ngã khi bị dư luận tấn công. Cũng muốn chồng từ bỏ tất cả chỉ để sống một cuộc sống thật bình thường. Cũng mặc xác buổi nhậm chức với đủ các thứ nghi lễ mà chỉ đau đáu một điều, các con tôi chút nữa đứng trên sân khấu có đủ ấm không. Cũng phải tự xuôi ngược tìm trường phù hợp cho con khi chuyển đến Nhà Trắng chứ không phải giao phó cho ai đó chọn ngẫu nhiên một trường ranking cao.
Điều may mắn cho Michelle và biến cô ấy từ bình thường thành vĩ đại, có lẽ đó chính là vì được lớn lên trong tình yêu thương đầy bao dung của cha mẹ và có một tình yêu tuyệt vời, được động viên bởi một người vĩ đại – Barrack Obama. Bố mẹ Michelle là những người lao động da đen nghèo nhưng đã luôn thu xếp để mang đến cho các con sự ấm áp của tình cảm gia đình, tự do về tư tưởng và là tấm gương sáng về sự lạc quan. Barrack – người đàn ông xuất sắc, tự tin, tử tế, chung tình và hài hước đã luôn ở bên khi cô cần sự giúp đỡ. Barrack không làm gì nhiều cho Michelle, anh ấy chỉ luôn nói: “Em làm được”, “Chúng ta làm được”, “Mọi chuyện sẽ đều ổn thôi” và “Anh yêu em”. Tất nhiên, anh ấy ổn thật nên Michelle đã có niềm tin.Xuyên suốt cuốn hồi ký, hình ảnh Barrack xuất hiện không nhiều nhưng khá ấn tượng. Nó tỉ lệ thuận với thời gian anh ấy ở bên Michelle và cũng phản ánh được tình yêu sâu sắc, đáng ngưỡng mộ của họ. Trong khi đó, sự xuất hiện của mẹ cô và 2 đứa con lại nhiều hơn hẳn. Vì với Michelle, 2 cô công chúa nhỏ là một phần rất quan trọng và quý giá mà cô phải nâng niu, giữ gìn và bảo vệ. Cũng như thế, mẹ cô, một người bằng cách riêng của mình cũng đã luôn bên cạnh bảo vệ và yêu thương cô từ lúc còn tấm bé tới tận khi cô đã là Đệ nhất phu nhân Hoa kỳ để cô được sải cánh bay xa, thực hiện những ước mơ và bổn phận lớn lao của mình. Tình mẫu tử được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác thật cảm động và đáng trân trọng.
Sách dày, dù bối cảnh chính trị làm nền không hề ít nhưng với lối viết chân thật, rành mạnh và truyền cảm hứng, Michelle đã lôi cuốn độc giả đi từ trang đầu tới trang cuối. Mọi thứ rồi sẽ qua đi, cả những niềm vui và nỗi buồn, tiền tài và danh vọng. Những gì đọng lại chỉ còn là cảm giác. Vậy nên tuyệt vời biết bao khi nhìn lại một quãng đường đã đi, ta thấy hạnh phúc vì đã được yêu thương, trân trọng và có ý nghĩa như thế nào. Và Michelle đã cảm thấy như vậy đó!