Hôm qua, mình mới kỷ niệm 13 năm làm mẹ. 13 năm, trải qua biết bao cung bậc cảm xúc, buồn rồi vui, giận dữ rồi lại phấn khích, thất vọng rồi lại hy vọng…13 năm thừa để một đứa trẻ hoàn thành 1 hệ giáo dục phổ thông, còn mình thì vẫn còn chập chững trên chặng đường làm mẹ. Chặng đường này mình đã từng tưởng mình sẽ là người dẫn con đi, hóa ra, chính bọn trẻ con mới là người giáo viên vĩ đại. Chúng lên lớp và đưa ra thử thách cho mình mỗi ngày để mình phải học cách cư xử, học cách chọn giải pháp để đạt được mục đích hạnh phúc và bình yên.
Khi học sinh tỏ ra hiểu biết vì đã từng là trẻ con, giáo viên sẽ lập tức dạy cho học sinh 1 bài học về sự khác biệt, về sự duy nhất của mỗi con người, về sự tôn trọng ước mơ và nghĩ suy của người khác.
Nếu học sinh chịu mở lòng, giáo viên tí hon sẽ sẵn sàng dạy miễn phí thông qua những buổi trò chuyện và hành trình làm mẹ sẽ bớt xây xước hơn. Nhưng chỉ cần học sinh tinh tướng, giáo viên sẽ đóng sập cánh cửa kỳ diệu kia và ta khó lòng có thể đột nhập vào tâm hồn của chúng.
Suy cho cùng, trẻ con chỉ nhờ bố mẹ làm bệ phóng, còn bọn chúng sẽ tự loay hoay tìm con đường cho chính mình để bước vào cuộc đời thênh thang ngoài kia. Vậy nên, mình ngày càng khiêm tốn hơn với việc làm học sinh, chỉ nghĩ mình là người đồng hành chứ không huyênh hoang làm người dạy bọn chúng. Lại thích ngẫm nghĩ về những bài học rút ra thông qua tương tác với chúng mỗi ngày.
Do vậy, khi được chia sẻ bài thơ này, mình thấy vô cùng tâm đắc và nhấm nháp ý nghĩa của từng câu, từng chữ. Chẳng trách sao bài thơ được đặt trong tập thơ “Nhà tiên tri”
VỀ CON CÁI
Ấp hài nhi trong lòng ngực ấm,
Người phụ nữ mạnh dạn tiến lên, thưa:
– Xin hãy nói về con cái của chúng con.
Vị tiên tri cất tiếng, bảo:
– Những đứa trẻ của con, chúng không phải là con cái của con.
Chúng là con trai và con gái của Sự Sống trong khát khao cho chính nó.
Qua ngả con, chúng bước vào cuộc đời
Nhưng không phải từ con mà đến,
Dẫu cho chúng ở cùng con, chúng cũng không thuộc về con.
Con có thể cho chúng tình yêu
Nhưng không cách chi cho ý nghĩ trong đầu
Vì tự chúng đã có riêng lý tưởng.
Con có thể cho chúng mái nhà chở che phần thể xác
Nhưng không thể xây quán trọ của linh hồn
Vì linh hồn chúng ngụ trong mái ấm của ngày mai,
Nơi mà con dù trong mơ cũng không thể đến.
Con có thể hết lòng mà trở nên giống chúng
Nhưng đừng tìm cách khiến chúng giống như con
Bởi cuộc đời luôn tiến tới ngày mai, không giật lùi hay nấn ná vì những điều trong quá khứ
Con là cây cung, chúng là mũi tên sống luôn phóng về phía trước
Chỉ có Cung Thủ – Tạo hóa thấy hồng tâm trên con đường vĩnh cửu,
Ngài uốn cong con bằng sức mạnh
Để mũi tên của Ngài bay nhanh nhất và tận cùng xa
Vậy nên con hãy hạnh phúc uốn mình dưới bàn tay tài hoa,
Bởi Ngài yêu mũi tên biết bay
Và Ngài cũng yêu cả cây cung luôn chắc bền đứng đó.
Kahlil Gibran – nhà thơ thiên tài của mọi thời đại, người Lebanon
Dịch giả: Lệ Hằng + 1 số chỉnh sửa của tui đọc cho xuôi