Lắc lư mãi thì cuối cùng thì cũng hoàn thành xong cuốn sách dày cộp này – 507 trang, nhân dịp chờ trẻ con xem phim. Đây là 1 cuốn sách về việc giáo dục con cái rất nổi tiếng của một bà mẹ Trung Quốc – gốc Israel mà hẳn ai quan tâm đến giáo dục đều biết đến.
Tác giả là người viết không chuyên nên ý tứ, bố cục và cách viết không thực sự hấp dẫn kiểu tiểu thuyết văn chương. Đôi lúc hơi dài dòng và bị lặp lại. Nếu mẹ nào đọc qua được 5-70 trang thì mới tiếp tục được.
Tuy nhiên, đấy là 1 bà mẹ full-time, kinh nghiệm gần 40 năm, cả ở nền giáo dục và xã hội Trung Quốc lẫn Israel nên đã có nhiều quan sát có thể khiến các bà mẹ Việt (trong đó có mình) phải giật mình. Giật mình vì có những lúc mình đã quá giống một bà mẹ nào đó mà mình đã từng chê bai hoặc cho là hủ lậu.
3 đứa con của tác giả đều là những người rất thành công trong cuộc sống và đấy là lý do mà cuốn sách này sốt sình sịch trong thế giới mẹ bỉm sữa. Tuy nhiên, mình không vì thế mà phát rồ lên, muốn ngày mai con mình sẽ được như thế. Bởi mình hiểu rằng, sự thành công là hội tụ của 3 yếu tố rất quan trọng: tố chất con cái + sự tỉnh táo và đúng mực của bố mẹ + môi trường xã hội. Đọc cuốn này xong, nếu thực sự ngộ thì mới làm được yếu tố bố mẹ. Còn 2 yếu tố kia vẫn là ngoài tầm kiểm soát. Dù sao, chắc là được 1 yếu tố vẫn tốt hơn là chả có yếu tố nào.
Nội dung cuốn sách xoay quanh việc kể về cách người Do Thái dạy con khác người Trung Quốc (thực ra là người châu Á) như thế nào. Họ trông có vẻ tàn nhẫn với con nhưng thực ra đấy là một cách yêu thương và giúp con trưởng thành với ít sự trả giá nhất.
Cuốn sách cũng giải đáp những thắc mắc phổ biến của nhiều bậc cha mẹ khi muốn “tàn nhẫn” với con nhưng lại sợ bị đánh giá là không yêu con.
Nói chung là mẹ nào đang gặp khó khăn với việc dạy con thì nên đọc để cải thiện tình hình. Không phải phép màu nhưng ít ra cũng là một số gợi ý để mình cải thiện bản thân trong mối quan hệ với con cái